Mình mang theo ba cuộn film: 1 cuộn lomography 36 kiểu, 1 cuộn Rite Aid 24 kiểu (riêng cuộn này đã hết hạn từ năm 2013, mình muốn thử film lạ ngoài những loại film hay bán sẵn nên mua và lúc chụp phải tăng EV lên 2 stops) và cuối cùng là 1 cuộn film đen trắng Fomapan 36 kiểu
Âm bản của cuộn đen trắng sau khi tráng và scan ra cùng chiếc máy pns Ricoh 35R và những cuộn film.
Mình đi tổng cộng 5 ngày, lần lượt qua các huyện Quản Bạ, Yên Minh và Đồng Văn. Đi đúng vào mùa xuân nên mình được chiêm ngưỡng hoa đào, hoa gạo, hoa mận nở khắp các cung đường cũng như bên các ngôi nhà ở thôn xóm của người dân tộc. Điểm dừng chân đầu tiên của mình sau khi đến thị xã Hà Giang là huyện Quản Bạ. Hôm qua đây trời sương mịt mù, vừa đi bọn mình vừa phải bật đèn xe máy, không nhìn được gì quá 2 mét trước mắt.
Sương giăng kín lối, người dân hầu hết ở trong nhà, chỉ có trẻ em vẫn ra ngoài để đi học.
Sương đẹp quá nên tụi mình dừng lại bên đường, chụp một tấm ảnh làm kỉ niệm
Một số ảnh chụp trên đường đi từ Quản Bạ qua Yên Minh.
Mải đi quá nên bọn mình đi nhầm cung đường sang gần Mèo Vạc. Nhưng cũng vì thế mà mình có dịp được chứng kiến đám ma của người Mông.
Toàn cảnh đám ma nhìn từ dưới lên. Quan tài người mất nằm ở trong cái nhà trên kia. Mọi người mặc quần áo rất đẹp, nhiều màu sắc.
Lúc đầu do không biết là lễ gì nên bọn mình xin các cô chú vào xem vì thấy đông người quá. Cả hội được mời rượu, không uống thì không dám đi lên xem vì ngại, hỏi ra mới biết gia chủ đang có đám tang, cũng chỉ dám nhấp một tí thôi. Lúc sau mình ở dưới trông xe nên không chụp được gì, ảnh trong lễ tang do mod @vitaminSea và mod @y2k.Smith chụp lại toàn bằng máy số nên không chia sẻ trong bài này được
Mấy em nhỏ chơi và làm việc giúp bố mẹ bên lề đường, cạnh đám tang.
Cậu bé người Mông rất dễ thương mình gặp trên đường đến Đồng Văn.
Hai hôm sau, sau khi đi loanh quanh khu trung tâm thị trấn Đồng Văn, bọn mình đi ngược lại xã Sủng Là chơi và đúng là không phải hối hận chút nào. Ngày nắng đẹp, dọc hai bên đường trung tâm xã, những cây hoa đào đung đưa trước gió thơ không tả hết. Lúc đấy mình nghĩ mùa hoa anh đào ở Nhật chắc cũng chỉ đẹp thế này là cùng. Tiếc là lúc đó máy mình đang lắp cuộn film đen trắng mà máy point and shoot không chụp lại được nên chủ yếu mình ghi lại đời sống của bà con nơi này. Bọn mình đã có một buổi chiều tuyệt vời.
Hoa đào trước nhà người dân.
Hai bà cháu ở xã Sủng Là, lúc mình quay ra chụp ảnh bà cười tươi.
Bố mẹ dắt con cùng đi làm.
Cậu bé này rất đáng yêu, người nhỏ xíu nhưng hai tay em ôm hai bó cây giúp mẹ.
Lúc gần cuối chiều, mình thấy cô bé này ngồi giữa cánh đồng hoa cải chơi, đẹp nao lòng.
Chở em đi chơi. Cậu nhóc này cứ đèo một bạn đến hết con đường rồi lại quay lại chở bạn khác.
Cuối ngày, các bà các cô đi làm về.
Ngày hôm sau, bọn mình đi đèo Mã Pí Lèng rồi dừng tại một điểm giữa đường ngắm xuống dòng sông Nho Quế :
Nhìn từ trên này ngắm xuống, con sông Nho Quế xanh ngắt chỉ như một sợi chỉ nhỏ xẻ đôi Mã Pí Lèng và Săm Pun. Thiên nhiên rộng lớn hoá mình nhỏ bé giữa đồi núi trập trùng xa ngút tầm mắt.
Ngày cuối cùng, bọn mình đi Phố Cáo chơi trước khi quay lại thị trấn Hà Giang để về. Mình hỏi người dân đường ra chợ Phố Cáo, phiên chợ ngày xuân tấp nập kẻ bán người mua.
Bà con mua cuốc xẻng về làm đất.
Một chị gái địu bé đi chợ cùng.
Các em bé cũng đi chợ mua bánh trái.
Ở đây mình thấy các thanh niên ngoài mặc đồ của dân tộc mình, họ cũng mặc đồ thời trang của người Kinh.
Các chị bán lợn.
Các chú các anh bán bò.
Năm ngày của bọn mình trôi qua khá nhanh vì nhìn đâu cũng thấy những điều mới mẻ. Còn lại đó là những cung đường quanh co trải đầy nắng cũng như những cơn mưa bất chợt, những cảnh đẹp hùng vĩ trên đường đi, và những kỉ niệm, những câu chuyện được nghe kể về người dân tộc. Hi vọng sẽ được quay lại Hà Giang một ngày không xa.
Nguồn: Tinhte.vn